Góc nhìn

Bài dự thi cuộc thi viết ‘Khoảnh khắc nghề y’: Thức tỉnh – Báo Thanh Niên

Trời mưa lê thê. Hắn đứng đó, nhìn những giọt mưa lất phất bay. Hôm nay mổ nhiều, hắn mệt rã rời, mặc kệ suy nghĩ của mình trôi đi vô định.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng điện thoại reo
– Bác xuống ngay phòng cấp cứu! Bệnh rất nặng.
Hắn tất tả chạy xuống. Một thằng bé bê bết máu, mặt tái xanh, tay chân lạnh, ngực bên trái có một vết thương, sau mỗi nhịp thở lồng ngực phình to thêm. Toàn thân nham nhở những vết chém trên những hình xăm vằn vện. Một vết thương bụng, phòi mạc nối và ruột, máu chảy ra không ngừng.
– Mạch, huyết áp không đo được, thở nhanh, spo2 62% – điều dưỡng nói.
– Hai đường truyền, dịch đẳng trương, chảy nhanh, thở oxy ẩm 3L/phút, băng ép cầm máu, mắc monitor, chuẩn bị chọc kim màng phổi, xét nghiệm tiền phẫu, truyền máu, chuẩn bị mổ. Mời người nhà.
Điều dưỡng hối hả làm theo. Sau khi sơ cứu, bệnh nhân đã bớt khó thở, huyết áp vẫn thấp, máu trong bụng vẫn chảy ra.
– Thưa bác! không có thân nhân, máu AB, bệnh viện không có!
Hắn tìm trong ví bệnh nhân thấy số điện thoại cha cậu bé.
– Bác có phải là cha của Nam không? Cậu ấy bị chém rất nguy kịch, có thể không qua khỏi. Đang nằm ở bệnh viện. Bác lên ngay ạ.
– Tôi biết rồi! Cứ để nó chết đi! Tháng nào cũng đâm chém. Tôi hết chịu nổi rồi! Tút… Tút…
Hắn ngạc nhiên, tiếp tục hồi sức. Chợt mấy thanh niên bước vào:
– Thằng Nam có đây không?
Hắn mừng quá vì nghĩ người nhà lên. Nhưng khi thấy Nam, một tên chạy đến đánh túi bụi.
– “Nó chém thằng em tao, tao phải giết nó. Ai cứu nó, tao giết!” Hắn sợ quá, lùi lại. Đám thanh niên chốc lát lại ào lên khiến hắn càng sợ, càng rối trí.
– Thưa bác! Ai ký cam kết mổ? Ai tạm ứng tiền? Ai chịu trách nhiệm? Không có máu truyền vậy chuẩn bị mổ hay chuyển viện? Một loạt vấn đề nan giải.
Máu trong bụng bệnh nhân vẫn chảy. Hắn biết chuyển viện không kịp.
– Tôi cho máu, tiếp tục hồi sức, mổ hay chuyển viện tính sau.
Hắn bàn giao xong, qua phòng xét nghiệm để cho máu. Hắn rối lên: “Mổ hay chuyển viện? Ai ký cam kết mổ? Không ai đóng tiền thì chịu. Nhưng nếu thất bại, mọi người sẽ kết tội mình. Có nên không? Bịnh viện sẽ kỷ luật, thậm chí đuổi việc. Cuộc sống gia đình mình sẽ ra sao? Đám thanh niên kia có hành hung mình không? Nếu có, ai sẽ lo? Mình có cần chấp nhận nhiều thứ để cứu một người suốt ngày đâm chém không? Còn chuyển viện, mình không phải lo lắng gì hết. Nhưng trách nhiệm của mình ở đâu?”
Hắn chợt nhớ khi còn nhỏ, hắn leo lên một thác đá, trượt chân, trôi băng băng theo dòng thác nước dựng đứng. Bỗng một người lao ra, ôm được hắn, cùng lăn tròn với hắn. Đầu ông ấy đánh chát vào vách đá chảy máu, nhưng cũng ôm được một thân cây khô và dừng lại. Sao ông ấy làm vậy nhỉ? Ông có trách nhiệm gì đâu? Ông đâu làm nghề y. Nếu mình mổ, mình có thiệt thòi hơn ông ấy khi cứu mình không?
Hắn nhớ đến đứa bé bầu bĩnh ngày hắn đi thực tập. Một đứa bé có nhóm máu hiếm cần truyền máu. Người ta tìm được một đứa bé có cùng nhóm máu và chấp nhận cho máu. Cho xong, bé hỏi: “Mẹ ơi! Con cho máu rồi thì bao lâu nữa con chết?”. Bé cứ nghĩ cho máu xong là chết, vậy mà chấp nhận. Còn mình, mình đang suy tính thiệt hơn khi đã là “từ mẫu”. Có nên không? Nhưng có ai hy sinh cho bệnh nhân? Khi gặp bệnh nặng, họ trốn hết nhưng nếu mình mổ thất bại, họ sẽ kết tội mình. Hắn lại lưỡng lự và lo sợ.
Hắn lại nhớ về con chó của hắn. Ngày đó, hắn bị một con rắn hổ mang tấn công. Bỗng đâu, con chó phóng tới, cắn nhau với con rắn. Con rắn chết. Nhưng chó cũng đã bị rắn cắn. Con chó nhìn hắn, ánh mắt khắc khoải, thê lương. Tối đó, con chó cho bốn đứa con nó bú, và cả mẹ con đều chết. Hắn ôm con chó, khóc như mưa! Con chó của mình thật tốt. Mình có tốt không? Mình đang trốn trách nhiệm để người khác chênh vênh bên bờ cái chết? Không thể được. Hắn quyết định mổ. Lại một đêm trắng, với bao nhiêu khó khăn và lo lắng. Lỡ mà…
Bốn ngày sau, hắn vào phòng bệnh, gặp một bà già.
– Tôi là mẹ nó, tôi vô cùng biết ơn bác sĩ. Tôi… tôi…
Cặp mắt bà đỏ hoe, nước mắt chảy dài. Lòng hắn chùng xuống và mơ hồ thấy rằng mình đã quyết định đúng.
– Tôi làm vậy vì mệnh lệnh thôi.
– Mệnh lệnh từ đâu bác sĩ?
– Dạ, từ chỗ này – hắn chỉ tay lên ngực trái rồi nhìn bệnh nhân – Cậu chém người khác nhưng người đau nhất chính là mẹ cậu, coi như cậu đã chém mẹ mình. Thằng bé quay mặt đi, cố nén những giọt nước mắt, nhưng vướng dây thở oxy nên cứ trơ ra, bậm môi, nhìn mẹ. Tiếng hát vọng từ đâu “Lòng mẹ bao la như biển thái bình”. Thằng bé không chịu nổi, khóc òa lên. Hắn về bên khung cửa sổ, mắt cay cay, nghe văng vẳng “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…”. Hắn nhìn xa xăm, lòng thanh thản.
Nguồn: Báo Thanh Niên